₫da ga cưa dao
da ga cưa dao-Tôi rời Tiền Giang lần đầu tiên khi bước vào đại học, chiếc xe đạp, cái nón lá và chiếc áo bà ba của nội đã theo tôi rong ruổi trên từng con đường Sài Gòn. Tôi đã đi qua năm tháng nhớ nhà, nhớ quê và nội da diết trong lòng ngực. Sau này khi đi làm tôi lại càng mang trong tâm thức hình ảnh của quê hương, bao kỷ niệm nhắc nhớ trên từng trang nhật ký. Tôi có thói quen đi lang thang rồi nhìn theo những biển số xe phía trước, mỗi lần nhìn thấy số 63 thì lòng bỗng dưng vui lắm, rộn ràng lắm. Tôi vẫn nấu những bữa cơm dân dã như ngày nhỏ hay ăn cùng nội, nào là kho quẹt, canh chua, cá kho, mắm kho... Nhưng rồi bữa ăn thật buồn có lẽ vì thiếu đi người ăn cùng, hay tôi cố gắng cách mấy cũng không nấu được mùi vị của những món nội từng nấu cho tôi trong quá khứ.
da ga cưa dao-Tôi rời Tiền Giang lần đầu tiên khi bước vào đại học, chiếc xe đạp, cái nón lá và chiếc áo bà ba của nội đã theo tôi rong ruổi trên từng con đường Sài Gòn. Tôi đã đi qua năm tháng nhớ nhà, nhớ quê và nội da diết trong lòng ngực. Sau này khi đi làm tôi lại càng mang trong tâm thức hình ảnh của quê hương, bao kỷ niệm nhắc nhớ trên từng trang nhật ký. Tôi có thói quen đi lang thang rồi nhìn theo những biển số xe phía trước, mỗi lần nhìn thấy số 63 thì lòng bỗng dưng vui lắm, rộn ràng lắm. Tôi vẫn nấu những bữa cơm dân dã như ngày nhỏ hay ăn cùng nội, nào là kho quẹt, canh chua, cá kho, mắm kho... Nhưng rồi bữa ăn thật buồn có lẽ vì thiếu đi người ăn cùng, hay tôi cố gắng cách mấy cũng không nấu được mùi vị của những món nội từng nấu cho tôi trong quá khứ.